“Con mẹ nó!”, lời chửi thề được thốt ra từ anh Sơn, một người hiền như cục đất, chẳng nặng nhẹ với anh bao giờ.
Anh Sơn sinh ra và lớn lên trên mảnh đất sỏi đá miền Trung, khó khăn quá anh vào nam lập nghiệp. Qua nhiều năm làm việc, tích cóp được ít vốn liếng anh mở cho riêng mình cái quán ăn - cafe để kinh doanh cũng như giúp đỡ một số người thân có công ăn việc làm.
Đã kinh doanh phải cần đầu tư cơ sở vật chất ban đầu, rồi tính đến tất cả công việc về quản lý như tuyển dụng đào tạo nhân sự, quản lý khâu chế biến thức ăn, quản lý hàng hóa mua vào, bố trí việc phục vụ sao cho chu đáo, tính toán tài chính để tran trải chi phí, thuê mướn mặt bằng, làm việc với cơ quan nhà nước về giấy phép, các loại giấy chứng nhận đủ điều kiện kinh doanh, làm việc về thuế phí … Hàng trăm công việc dồn lên đôi vai anh, nhưng anh chưa bao giờ nề hà than phiền về khối lượng việc khổng lồ này, vì anh hiểu rằng để phát triển kinh doanh thì cần sự nỗ lực gấp 300%. Giờ đây, anh làm việc không chỉ cho riêng anh nữa mà ở đó là công việc, là thu nhập, là nguồn sống của gần 20 nhân sự nữa.
Với số tiền đầu tư có được, anh Sơn xác định rõ chấp nhận lỗ trong 12 tháng và thực tế đã chứng minh kinh doanh lỗ có thể kéo dài hơn. Sau 1 năm, số tiền lỗ hơn 600 triệu nhưng tình hình vẫn chưa cải thiện, nguyên nhân ở chỗ kinh tế thời gian qua khó khăn quá, dù anh đã giảm giá bán thấp gần với giá thành, chất lượng tốt hơn nhưng nhu cầu vẫn rất ít, đã có hàng chục quán kinh doanh như anh phá sản, dẹp tiệm trong chưa đầy 1 năm qua.
Anh chia sẻ, từ ngày kinh doanh, anh luôn cố gắng làm đúng theo những quy định của pháp luật, anh vẫn đóng thuế đầy đủ, nhưng trước khó khăn trong kinh doanh thì chưa một lần nhận được sự hỗ trợ nào từ cơ quan chức năng. Ngược lại là, thuế ngày càng tăng (năm sau tăng gấp 3 năm trước), các khoản phí đóng cho địa phương cũng tăng hơn (thuê vỉa hè, quỹ an ninh, ủng hộ làm đường …), các thủ tục hành chính với chi phí cao hơn (xét nghiệm nước, chứng nhận bảo vệ môi trường …).
Anh Sơn nói thêm, sức chịu đựng của người dân cũng có giới hạn, cuộc sống đã quá khó khăn nhưng chúng tôi (người dân) ngoài việc đóng thuế góp phần xây dựng đất nước thì còn phải “lót tay” quá nhiều thì mới được yên ổn kinh doanh. Họ (những đầy tớ nhân dân) có biết rằng chúng tôi cũng đang chết dần chết mòn, người kinh doanh hiện nay đang phải “cắt thịt mình để ăn”.
Hôm nay, quán của anh lại bị phạt về việc lấn chiếm lòng đường ở hành vi để dù che nắng cho xe khách hàng. Vậy là doanh thu một ngày của 20 con người góp sức tạo ra chưa đủ để 1/3 cho số tiền nộp phạt này. Không có tích lũy lấy đâu để tái đầu tư, lấy đâu để nâng lương cho nhân sự, lấy đâu để phát triển đất nước.
Anh Sơn ngao ngán hoặc là nộp phạt hoặc là lót tay, chứ không lấy dù che nắng xe khách theo đúng quy định có khác chi đuổi khách hàng, khác chi tự giết lấy mình.
“Con mẹ nó!” tiếng chửi thề đắng lòng, nghẹn trong cuốn họng anh Sơn, anh dẫn lời Phó Chủ tịch nước Nguyễn Thị Doan từng bức xúc: “Người ta ăn của dân không từ cái gì nữa".
Tháng 06/2014