TIẾU LÂM VỈA HÈ: TÒA XỬ ỈA
(Cảnh báo: Chuyện cho dân lao động. Những ai tự cho thuộc giới "thượng lưu" không nên đọc rồi la ó, phun nhổ bậy bạ!)
Nhà kia liệt tổ liệt tông đổ ra bao xương máu để có được đất đai hàng vạn dặm. Bản di chiếu nhắc nhở con cháu một tấc đất cũng không được bán hay mất vào tay người khác.
Nhưng do con cháu khá đông, thằng cả vừa lú vừa quá tham nên không theo di chiếu của tổ tông, nó đã cắt đất cho người khác. Mấy anh em trong nhà lục đục phát đơn tố ra tòa. Tòa phán:
- Ngươi là anh cả mà vừa bất hiếu với liệt tổ liệt tông lại vừa thiếu trách nhiệm với em út, con cháu trong nhà, nỡ bán đất cho người khác. Người biết tội của ngươi chưa?
Anh cả trả lời:
- Bẩm tòa, con bị tố oan bởi sự xúi giục của kẻ thù địch. So với di chiếu của liệt tổ liệt tông, con không bất hiếu. Con cũng không thiếu trách nhiệm với em út và con cháu. Con đang cố gắng tận dụng tài sản của tổ tiên để phát triển làm lợi cho cả nhà ạ!
Đàn em út, con cháu nhao nhao lên:
- Nói dối! Bằng chứng rành rành đất đai đã ở trong tay kẻ khác. Mà nữa, nó ỉa tùy tiện trên đất đai mồ mả cha ông, cả nhà không ai thở nổi!
Tòa lại phán:
- Trật tự! Trật tự! Anh cả có phản bác lời tố đó không?
Anh cả nhã nhặn:
- Tôi cũng hết sức đau lòng và xem đó như bài học xương máu. Nhưng xét đến cùng là tôi không bán mà chỉ cho thuê. Chưa tới một trăm năm sau thì người ta trả lại chứ mất đi đâu mà sợ. Người ta bỏ tiền ra thuê thì người ta có quyền ỉa, mà mỗi khi người ta ỉa thì ta có quyền bắt họ trả tiền. Tiền ấy nuôi cả nhà ta lúc khó khăn. Nhà ta nghèo khó, người ta không ỉa ra đấy thì lấy cái gì nhà ta ăn?
Nói xong, anh cả dùng khăn mùi soa chùi nước mắt, khóc hu hu. Cả nhà cũng khóc theo.
Tòa phán:
- Anh cả thật có hiếu và tốt bụng. Thôi thì từ nay mỗi khi người ta ỉa ra thì cả nhà chia nhau mà ăn, kiện tụng chỉ gây thêm mất đoàn kết! Bãi tòa!
Tác giả: Chu Mộng Long