Chuyện kể rằng, có một chàng trai nọ không thể lo được cho mẹ già, anh cảm thấy bà như một gánh nặng thực sự khi mỗi ngày phải chăm lo cho từng miếng cơm, cốc nước, bà đã già và cũng không còn làm được gì để có thêm thu nhập nữa, nên anh chợt nghĩ có lẽ sẽ tiết kiệm được thời gian và một khoản chi phí nếu như có thể mang bà vào núi.
Rồi chàng trai quyết định làm vậy. Tối đến, anh nói với mẹ rằng anh muốn đưa bà đi dạo.
Anh cõng bà trên lưng của mình và đưa bà đi theo con đường núi, anh cứ thế đi mãi, đi mãi, đi xa hơn đoạn đường mà họ đã từng đi trước đây, anh muốn chắc chắn rằng bà sẽ không thể trở về nhà được nữa.
Bất chợt, chàng trai phát hiện mẹ mình đang đánh dấu đường bằng những hạt đậu khô. Trong cơn tức giận, anh lớn tiếng hỏi: “Mẹ! Mẹ đang làm gì thế?”.
Bà mẹ nhẹ nhàng trả lời: “Con trai ngốc, mẹ sợ con sẽ bị lạc nếu không nhớ đường về nhà!”
Nghe xong câu nói đó, chàng trai chỉ biết quỳ xuống chân mẹ mà khóc…
THƯ GIÃN ĐI BẠN ƠI! ĐỌC SÁCH ĐI BẠN ƠI! YÊU THƯƠNG ĐI BẠN ƠI! MỈM CƯỜI 10 GIÂY ĐI NÀO, HẠNH PHÚC 5 PHÚT ĐI NÀO CẬU!
Trích từ facbook Nguyễn Mạnh Hùng