Tôi vốn thích học kỹ năng và kinh nghiệm từ dân gian, vì suy cho cùng, đó cũng chính là nơi xuất phát của những lý thuyết đại tài trong kinh doanh, sau khi được mô hình hoá và nhìn nhận bởi những người có tư duy tốt! Khi nhìn thấy những người bán hàng rong làm việc, tôi nảy ra câu hỏi: “Cái gì làm họ liên tục làm tốt như vậy? và tại sao salesman của chúng ta lại không được như thế?”. Câu trả lời thật đơn giản và hầu như ai cũng đã biết!
Họ chỉ cần nghỉ là sẽ không có ăn, họ không có lương cơ bản như làm sales ở công ty: Thu nhập eo hẹp của họ không cho phép nghĩ tới những gì là thông thường với một người đi làm công ở một công ty, tổ chức nào đó. Nghỉ ốm là cả một sự xa xỉ với họ, họ chỉ mong ngày mới thức dậy mà khoẻ mạnh để còn đi làm. Họ làm cả ngày nghỉ, vì chỉ cần “ráo mồ hôi là ráo tiền”. Tăng ca là do họ tự nguyện làm chứ không có ai ép buộc, đơn giản vì hàng vẫn còn, phải bán tốt để còn lấy tiền mua hàng cho ngày mai!
Càng lao động nhiều họ càng thành lành nghề! Họ sống hoàn toàn dựa vào nó, không có lựa chọn nào khác, kỹ năng nào khác để tạo ra thu nhập. Khi chỉ có mỗi một lựa chọn, một con đường thì người ta hoàn toàn tập trung vào cái đích duy nhất và hiển nhiên kết quả vượt trội. Nó trái ngược với tâm lý của salesman kiểu “đứng núi này trông núi nọ” ngày nay!
Sau lưng họ là một loạt người cần họ hỗ trợ tiền bạc. Hầu hết những người miệt mài bán hàng nhất mà tôi gặp không có gia cảnh dễ dàng gì. Không chồng yếu con đau thì cũng là mẹ già có bệnh tật, hoặc con gái học hành xa, cần tiền. Động lực đó làm họ chỉ biết có tiến lên chứ không dừng lại. Mà cũng làm gì có ai nghe họ "thanh minh thanh nga" khi họ không mang được tiền về? Chỉ có họ đau đớn trong suy nghĩ tới mức không thể ngủ được! Dằn vặt là tại sao mình không tìm cách tốt hơn hay nỗ lực nhiều hơn để người thân mình đỡ khổ!
Họ làm việc đó nhiều năm nay, cái gì quen tay thì cũng thành thiện nghệ. Ít nhất là họ cũng làm nó mà không phải suy nghĩ quá nhiều. Ở mức cao hơn thì họ phán đoán chuẩn xác mọi động thái của khách khi mua hàng, do vậy đáp ứng họ ở mức đầy đủ nhất, từ lúc khách còn chưa kịp hỏi, khiến cho họ khó có cơ hội từ chối.
Họ phải tranh đấu với khách hàng, đối thủ, nhà cung cấp, đó là còn chưa kể rủi ro lúc trời nắng và mưa. Thị trường khắc nghiệt nhất là nơi không có luật lệ nào và tình thế liên tục biến đổi. Lúc thì nhu cầu khách không còn như cũ, khi thì hàng hoá thiếu, lúc thì không được phép kinh doanh, rồi lúc nắng khách không ra mua, lúc mưa thì hàng bị ướt chỉ có vứt đi. Càng khó khăn, người ta càng thấy mình cần phải nỗ lực khi mọi thứ đang thuận lợi. Vậy là lúc bán được họ sẽ cố gắng bán tối đa, bù lại cho khi chẳng may không bán được gì!
Họ không có thời gian chết giữa cả chuỗi hành động kinh doanh của mình. Nếu không bán được hàng cho một người, họ không có thời gian lâu la ngồi ca cẩm hay nghiền ngẫm thất bại mà chỉ đơn giản là tập trung vào khách hàng tiếp theo và cố hết sức để thành công!
Đó cũng là lý do tôi thường không muốn đề cập tới tiêu chuẩn học vấn như là tốt nghiệp đại học, trung cấp khi tuyển dụng sales, mà chỉ cần ở mức tốt nghiệp PTTH, và còn tính điểm rất cao nếu họ xuất thân từ một gia đình có truyền thống buôn bán, dù là nhỏ!
Theo facebook Đỗ Xuân Tùng
Group QTvKN